"Thượng đế" ngồi cả ngày ở quán cà phê chỉ gọi một cốc nước: Góc nhìn và suy ngẫm
Cam kết sản xuất và kinh doanh cà phê sạch Đường đông mà bấm còi vô tội vạ là “tay nhanh hơn não’’ Đừng để xe ôm công nghệ chạy ẩu thành vấn nạn |
Chúng ta đã quá quen thuộc với câu nói “khách hàng là thượng đế” nhưng thực tế có quá nhiều người tưởng rằng mình là “ông đế” thật để rồi muốn làm gì thì làm.
Vài năm nay, đi cà phê dần trở thành thói quen khó bỏ nhiều người, thậm chí có người còn coi nơi đây là ngôi nhà thứ hai để tạm trú hàng ngày. Cũng chẳng có gì đáng nói bởi hiển nhiên thuận mua thì vừa bán, nếu khách đến hàng ngày thì quán cũng có việc làm hàng ngày, nhưng ngặt nỗi, nhiều người chỉ gọi một cốc nước mà ngồi "cắm rễ" đến cả chục tiếng đồng hồ. Điều này khiến nhiều ông bà chủ quán cà phê không khỏi ngao ngán.
![]() |
Khách hàng ngồi "mọc rễ" tại quán cà phê. Ảnh minh họa. |
Ai cũng hiểu rằng chấp nhận tham gia vào kinh doanh quán cà phê nói riêng, thị trường thực phẩm và đồ uống nói chung không khác gì đang duy trì dịch vụ của một khách sạn, nhà nghỉ mini tức nghĩa là phải đầy đủ wifi tốc độ cao, điều hòa, điện nước hai chiều nóng lạnh, phục vụ 24/7 và không gian bài trí bắt mắt,… Tất cả cũng chỉ nhằm đem đến một trải nghiệm thoải mái, hấp dẫn, níu chân được khách hàng trong bối cảnh kinh doanh cạnh tranh khốc liệt hiện nay.
Tất nhiên càng sở hữu nhiều điều kiện tiện nghi, càng tốn nhiều hơn chi phí phải chi trả hàng ngày. Nghĩa là chưa cần biết hôm nay doanh thu được bao nhiêu, sáng thức dậy đã tính được hôm nay mất bao nhiêu tiền cho đủ thể loại “thập cẩm” hóa đơn.
Nhiều người tranh luận rằng, uống một cốc nước trị giá 30.000 – 50.000 đồng thì hiển nhiên việc ngồi đến mấy giờ là quyền của khách, chẳng có ai được phép phàn nàn, phán xét ở đây. Nhưng thực tế, giá tiền đó gánh sao nổi tiền điện, tiền nước, nguyên vật liệu, tiền công trả nhân viên… và các chi phí phát sinh khác?
Nếu là một quán đông khách, còn có thể tính theo cách bù trừ, người này gánh cho người kia, nhưng thử hỏi, với quán vắng tanh, hiu hắt như chùa Bà Đanh, năm thì mười họa mới có được một tốp khách chục người, còn lại đều trong tình trạng ế ẩm. Vậy thử hỏi quán mỗi ngày thu về được bao nhiêu? Lấy tiền đâu bù lỗ chứ chưa nói hòa vốn?
Tôi đã từng có dịp được đi nhiều nước trên thế giới như Thái Lan, Trung Quốc, Singapore, Nhật Bản và Mỹ. Điểm chung của các nước đó chính là “không có gì là miễn phí” – tức nghĩa mọi dịch vụ đều có giá và thời gian sử dụng của nó, muốn lâu hơn thì phải thêm phí, điều hiển nhiên bạn phải trả tiền đồng thời phải tự phục vụ.
Ví dụ muốn dùng wifi tốc độ cao tại sảnh trung tâm, sảnh khách sạn, bạn phải trả 100.000-200.000 đồng/tiếng sử dụng (quy đổi ra tiền Việt), chứ không phải như ở Việt Nam cứ đến và hỏi xin mật khẩu wifi là được cung cấp miễn phí. Đến sân bay, dù các dịch vụ cơ bản đều nằm trong gói phí đã thanh toán trước đó, song khách hàng vẫn phải tự túc phục vụ.
Đa phần người Việt khi sang nước ngoài, tiếp nhận văn hóa này, đều cảm thấy khá bất ngờ, thậm chí một số người còn tỏ ra không vừa lòng bởi vẫn hằn sâu suy nghĩ “khách hàng là thượng đế”, trả tiền là có quyền được ưu tiên, được phục vụ, và có những thứ hiển nhiên được...“dùng chùa”.
Tuy nhiên với những khách du lịch khác hay là người dân tại chính quốc gia đó đều cảm thấy việc trả phí, tự túc làm và mọi dịch vụ đều có giới hạn sử dụng nhất định là điều bình thường.
Không phủ nhận, ở đâu quen đó, mỗi nơi một lối sống, một suy nghĩ, một góc nhìn nhưng chỉ gọi một ly nước rồi "cắm rễ" cả ngày như đang ở trọ thì quả thực hơi quá đáng với những người làm dịch vụ. Bởi vô hình chung đẩy họ vào cảnh đuổi thì chẳng được mà mời cũng chẳng xong.
Khách hàng cần không gian để làm việc, chủ quán cũng cần nguồn để kiếm cơm, thiết nghĩ chúng ta nên thay đổi văn minh, hiện đại hơn để đôi bên cùng có lợi thay vì mặc nhiên "cắm rễ" như thế!?...
>>> Quan điểm của bạn thế nào? Chia sẻ ý kiến hoặc bài viết ở bình luận bên dưới. Những ý kiến hay, được đăng tải sẽ hưởng chế độ nhuận bút theo quy định!
Tin mới cập nhật

Xây dựng văn hóa tiết kiệm, phòng, chống lãng phí trong kỷ nguyên mới

Từ vụ cháy chùa Làng Vẽ: Tăng cường bảo vệ di tích

Quảng Nam: Đẩy lùi hủ tục, đưa ánh sáng về bản làng

Cẩn trọng ‘mánh khoé’ mạo danh nhà trường lừa tiền các tân sinh viên

"Sống ảo" trên mạng xã hội: Hoàn hảo hơn hay lại hại mình, hại người?

Quản lý vũ khí thô sơ: Không thể để dao phóng lợn lộng hành giữa thủ đô

Nhan nhản khóa học lấy bằng, chứng chỉ online: Đừng để mất tiền vì thói sĩ diện hão

Hải Idol bị khởi tố: Càng khoe mẽ lắm, càng cay đắng nhiều

Bẫy lừa từ mã QR ''rởm'': Cẩn trọng kẻo ''tiền mất tức mang''

Hoạt động trải nghiệm cuối kỳ: Học sinh háo hức, phụ huynh phân vân?
Tin khác

''Chặt chém'' du khách: Đừng vì chút lợi nhỏ mà làm ''vấy bẩn'' hình ảnh du lịch quốc gia

Ra MV tặng Khá Bảnh, Huấn Hoa Hồng có đang "đùa với lửa"?

Gỡ áp lực tâm lý đè nặng sĩ tử giai đoạn nước rút

"Ăn hương ăn hoa" hiểu sao cho đúng?

Cơ hội để người lao động “tái tạo năng lượng” trong dịp nghỉ lễ 30/4 - 1/5

2 tháng lương không đủ tiền mua vé máy bay đi du lịch dịp lễ

Du lịch ra sao khi tăng giá vé máy bay?

Du lịch dịp 30/4 - 1/5, đi nghỉ lễ hay đi để “hành xác"?

Người bán hàng rong "chặt chém" khách du lịch: Cần ngăn chặn triệt để từ gốc

Áp lực mùa tuyển sinh: Chọn trường chuyên hay trường thường?
Đọc nhiều

Quảng Ngãi nghiên cứu chia cán bộ làm việc hai nơi sau sáp nhập

Sun Group động thổ Khu dịch vụ thương mại và cáp treo Am Tiên tại Thanh Hóa

Ngành thời trang chiếm áp đảo doanh số thương mại điện tử

Thị trường chứng khoán Việt Nam sẽ phục hồi ngoạn mục

Nhận định chứng khoán 24/4: Hạn chế mua đuổi cổ phiếu

Nhận định chứng khoán 23/4: Mở thêm vị thế mua mới

Nhận định chứng khoán 21/4: Cân nhắc giải ngân từng phần

Nở rộ trào lưu 'cà phê yêu nước' dịp 30/4

Nhận định chứng khoán 22/4: Nhịp hồi phục quay lại
